Chương 47 – Cuộc sống tốt đẹp của tôi

Chương 47

Lý Đỗi Đỗi là lợn.

Không phải tôi mắng anh ta, tôi chỉ đang trần thuật lại sự thật.

Thời gian tôi cùng anh ta nhìn nhau trong yên lặng, đại khái có thể ví với trăm năm nghìn năm vạn năm.

Lý Đỗi Đỗi rốt cục cũng tiếp nhận sự thật này. Anh ta, một cách chậm rãi, cuối cùng cũng có chút phản ứng với động tĩnh xung quanh.

Đôi mắt anh ta đong đầy sát khí, nhìn tôi chằm chằm.

Đúng vậy, heo con trước mặt trên người mang theo sát khí, thành công dọa tôi run lẩy bẩy. Có điều trong sự run rẩy này lại chứa ba phần buồn cười.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tai họa này là do tôi gây ra. Xuất phát từ cái nhìn của chủ nghĩa nhân đạo, ai cũng có thể cười nhạo Lý Đỗi Đỗi, chỉ tôi là không thể.

Vì thế tôi thật lòng cảm thấy sợ hãi, thật lòng nhìn Lý Đỗi Đỗi đầy tha thiết, sau đó còn thật lòng cầu xin tha thứ: “Lỡ mồm! Tất cả không phải đều do tôi lỡ mồm sao! Tôi có thể đền bù!”

Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, không biết vì sao, trước mặt Lý Đỗi Đõi hình người tôi không thể mở miệng, vậy mà khi đối mặt với Lý Đỗi Đỗi hình heo, áp lực bỗng nhỏ đi rất nhiều. Đối với tôi, hôn anh ta lúc này thật sự chẳng khác gì hôn chó: “Tôi có thể hôn anh!” Tôi dùng một thái độ hùng hồn phát thệ ra những lời này, ngay lập tức nhấc hai tay lên, duỗi người về phía trước, ôm lấy đầu heo Lý Đỗi Đỗi.

Đôi mắt tròn vo của Lý Đỗi Đỗi trợn ngược lên, phảng phất như vừa bị dọa sợ không ít.

Tôi không để ý đến anh ta, nhanh thoăn thoắt nắm lấy tai heo kéo lại gần, đồng thời chính mình cũng xoắn bụng lại nghiêng người về hướng anh ta.

Lý Đỗi Đỗi nâng chân với ý đồ chặn mặt tôi lại, nhưng mà, tuy anh ta đang bày ra một tư thế kháng cự, nhưng không hiểu thế nào mà cái mũi lại quá dài…

Tôi chuyên tâm nhắm mắt, xả thân vì nghĩa vụ đang gánh trên vai, hít một hơi hạ xuống cái miệng bên dưới chiếc mũi dài của Lý Đỗi Đỗi.

Lý Đỗi Đỗi rốt cuộc vẫn là Lý Đỗi Đỗi, cho dù đã biến thành heo, ngoài miệng vẫn cứ là sạch sẽ thơm mát, không có một chút mùi vị ướt át nào, xúc cảm rất không tệ. Nhưng cho dù có là vậy thì tôi cũng chẳng báu bở hay lưu luyến gì, nên sau khi hôn nhẹ nhàng một cái, tôi liền lập tức buông anh ta ra.

Lý Đỗi Đỗi dường như cảm thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng, hai mắt vẫn trừng lên nhìn chằm chằm tôi, sau đó không thể tin được mà lùi về phía sau hai bước. Chân anh ta dẫm lên bụng mềm của tôi, có chút đứng không vững, “Éc éc” một tiếng từ trên người tôi rơi xuống đất.

“Ôi!” Chó Đen từ nãy đến giờ quỳ rạp trên mặt đất kêu gào chưa chán, ngẩng đầu lên nhìn thấy màn này, lại bắt đầu gào khóc, còn đứng hết cả lên: “Mẹ yêu, ta chủ nhân đạt tới trên mặt đất đích thanh âm đều lăng cái thịt chít chít đích! Ta chủ nhân không bao giờ… nữa suất tức giận! Lang cái bạn yêu!” (Mẹ ơi, chủ nhân của tôi ngã sấp mặt xuống đất chỉ toàn thấy tiếng thịt rung! Chủ nhân của tôi sẽ không bao giờ… đẹp trai ngời ngời nữa! Làm sao bây giờ!)

Tôi không giống với Chó Đen, chú ý của tôi không đặt vào việc nhỏ không đáng kể này. Tôi nhìn chằm chằm Lý Đỗi Đỗi, thấy anh ta từ dưới mặt đất đứng dậy, dẫm nhàu chính bộ âu phục của mình, lắc lắc cái thủ, rung rung thân hình cơ hồ toàn thịt là thịt, sau đó…

Không biến đổi chút nào.

Chết mất, nữ thần Kim Hoa thêm vào cái loại điều kiện này… Vô dụng rồi! Điều kiện này sao có thể! Tôi không phải tình yêu đích thực của Lý Đỗi Đỗi nha!

Lý Đỗi Đỗi ngẩng đầu, anh ta nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, không gian lại một lần nữa trở nên vô cùng yên lặng.

“Tôi, tôi tôi, tôi vừa rồi thật sự đã hôn anh, nhưng mà… không có tác dụng.” Giọng tôi càng nói càng bé, ánh mắt của Lý heo con càng nhìn càng lạnh lẽo.

“A!” Chó Đen tự biên tự diễn đệm nhạc, đứng bên cạnh chúng tôi, lại gào lên, “Hôn cũng vô dụng! Không còn cách nào khác nữa rồi!”

Tôi bị tiếng khóc lóc thảm thiết này làm cho vừa phiền lòng vừa hoảng hốt, nhưng trong không gian nhỏ hẹp này tôi lại không dám hé răng, chỉ có thể mang theo tâm trạng lo âu mà dõi theo nhất cử nhất động của Lý Đỗi Đỗi.

Trong tiếng nhạc nền thương hiệu Chó Đen, tôi thấy Lý Đỗi Đỗi nâng chân nhỏ của mình lên, một chân chạm vào chiếc nhẫn rơi trên mặt đất. Trong một khoảnh khắc khi cái móng giò kia chạm vào, chiếc nhẫn chợt lóe kim quang…

Thiên địa ơi! Người này đã biến thành heo, nhưng lại là một con heo vẫn có thể sử dụng thuật pháp!

Tôi chết tôi chết tôi chết.

Tôi ôm ngực nằm trên salon, nhắm hai mắt lại, định tự cầu nguyện cho mình lần cuối, nhưng còn chưa kịp làm gì, tôi đã nghe thấy Chó Đen ngao ngao lên một tiếng: “Meooo!”

Đã lâu không được nghe tiếng mèo kêu chân chính phát ra từ mồm con mèo này, tôi mở mắt, quay đầu, thấy Chó Đen đang ngồi xổm trong góc phòng, chân trước che mông, hai mắt rưng rưng, ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Lý Trư Trư.

“Ầm ĩ, chết đi.” Lý Trư Trư phát ra bốn âm tiết lạnh lẽo.

Tiếng anh ta vừa dứt, kim quang trên nhẫn theo đó mà hóa thành chiếc roi vàng, nhanh như chớp cuốn lấy khóa cửa như một con rắn, “Cạch” một tiếng mở cửa phòng ra.

Kim quang lập tức tràn cả ra ngoài, cuốn lấy cổ hai con người đang mải cười đến bất tỉnh nhân sự ngoài cửa, roi vàng căng lên, không chút khách khí lôi xềnh xệch hai người vào phòng.

Sau lưng họ là khuôn mặt mờ mịt của những người khác.

Lý Bồi Bồi và Vu Thiệu bị kéo vào trong, lực đạo quá lớn khiến hai người họ không trụ vững được, cả cơ thể đều ngã xuống, mặt còn bị kéo lê trên sàn nhà. Vậy mà sau khi phải chịu sự ma sát mạnh với nền đất như thế, hai người bọn họ vẫn còn kiên cường cười những tiếng cuối cùng.

Bọn họ bị ném tới trước mặt Lý Đỗi Đỗi.

Một lớn một nhỏ, Lý Bồi Bồi và Vu Thiệu chậm rãi ngồi dậy, có lẽ là bởi vì đau đớn, có lẽ là bởi vì xấu hổ, hai người họ bụm mặt, nửa ngày cũng không hé răng.

Nhưng mà chỉ sau đó một lát, bọn họ hạ cánh tay đang ôm mặt kia xuống, tôi bỗng phát hiện thì ra tôi vẫn còn rất thiện lương… Hai người kia, khi nãy nhất quyết không chịu hạ tay xuống, chính là vì…

“A ha ha ha ha, không thể, em không thể nhịn nổi cười, tận mắt trông thấy vật thật thế này thật sự quá buồn cười. A ha ha ha ha, mẹ ơi, không ngờ anh biến thành heo lại đáng yêu như vậy! Làm sao bây giờ? Em không dừng được, ha ha ha, cười chết mất, chết mất.” Lý Bồi Bồi cười đến mức quằn quại ôm bụng, lăn tới lăn lui.

Vu Thiệu thì đỡ hơn, chính là chỉ có một màn lăn lộn trên đất, không còn khí lực thốt ra từ nào.

Nhìn hai người thế này, tôi từ tận đáy lòng cảm thấy lo lắng cho tính mạng của bọn họ, mà đồng thời… Tôi cũng thật sự không nhịn được, liền quay ngoắt cả người lại với Lý Trư Trư, vùi đầu trong ghế salon, gắt gao cắn chặt răng, cố gắng hít thở đều.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, chỉ nghe “bá” một tiếng, tất cả tiếng cười trong phòng đều ngừng.

Tôi cũng cảnh giác quay đầu lại, trông thấy roi vàng của Lý Đỗi Đỗi được chia làm hai, dừng ngay trước mắt Vu Thiệu và Lý Bồi Bồi, một đầu của roi vàng biến thành hình cái kim, chỉ thẳng vào mắt hai người bọn họ.

“Được………. Tốt lắm, bọn em không cười nữa.” Lý Bồi Bồi đang ngồi dưới đất ngay lập tức lùi dần về phía sau.

Vu Thiệu cũng hắng giọng nói: “Được, hiện tại chúng ta thử nghiêm túc tìm biện pháp giải quyết.”

“Lý Bồi Bồi.” Lý Trư Trư lạnh giọng phân phó, “Đến hiệp hội xin nghỉ phép cho anh, mười ngày.”

Lý Bồi Bồi thu lại nụ cười, ngồi thẳng dậy: “Mười ngày…? Có thể giải quyết…… tình huống này không?”

“Phải giải quyết.”

“Được…….”

“Vu Thiệu.”

“Đây đây đây.”

“Khoảng thời gian này, mọi sự vụ ở hiệp hội, cậu thay tôi xử lý.”

Vu Thiệu ngồi xếp bằng, thể hiện vài phần đứng đắn: “Quan lão gia, hiện tại tôi chỉ là một đứa bé, thủ hạ của anh lại toàn ma cà rồng, có khả năng nghe lời tôi không?”

“Thoái thác ít thôi, việc này cậu quyết định, không làm?”

“Làm làm làm.” Vu Thiệu vỗ vỗ quần áo đứng lên, “Dù sao cũng không thể cười quan lão gia anh thêm được.”

Lý Bồi Bồi cũng đứng dậy: “Em đi xin nghỉ phép giúp anh đây.”

Tôi nhìn bọn họ, bỗng có chút xúc động xen lẫn vui mừng, những phi nhân loại này cuối cùng cũng có chút dáng dấp của một tập thể đồng tâm hiệp lực làm việc rồi.

“Khi nãy tôi rất tò mò, các người rốt cuộc là cười cái gì vậy? Tôi nghe được giọng Lý Đỗi Đỗi, nhưng tại sao lại nhìn không ra Lý Đỗi Đỗi đứng ở chỗ nào?” Lão vu bà đang đắp mặt nạ, từ từ tiến vào phòng, sau đó ánh mắt rơi trên người Lý Trư Trư dưới đất.

“Ơ, khu nhà này nuôi mèo nuôi chó đã đành, thế mà còn nuôi cả heo? Bẩn chết đi được, ai……… a? Đây là…….”

Ánh mắt lão vu bà dừng tại chiếc nhẫn đang đeo trên móng heo của Lý trư trư, mà giờ này phút này, roi vàng bay ra từ chiếc nhẫn vẫn đang dừng ở không trung, chưa thu hồi lại.

Lý Trư Trư bỗng như thể ý thức được điều gì, ngay tức khắc thu roi vàng trở lại, nhưng mà… cổ nhân có câu…

“Mất bò mới lo làm chuồng.” *

Lão vu bà nhìn Lý Trư Trư trên mặt đất, nhìn tôi ngồi trên ghế salon, lại nhìn cái móng heo đang đeo nhẫn của Lý Trư Trư cùng bộ âu phục tán loạn dưới sàn nhà. Sau đó, tựa hồ như liên tưởng đến tràng cường điên cuồng của Lý Bồi Bồi và Vu Thiệu vừa rồi, tiếng kêu rên của Chó Đen từ trong nhà, sau đó…

“A……”

Ông ta giống như là bị ai đó đánh vào đầu một chưởng, từ trong ra ngoài đều thông suốt.

“Lý Đỗi Đỗi, cậu…” Ông ta chỉ vào Lý Trư Trư, biểu tình trên mặt, dưới sự chứng kiến của tôi, vặn vẹo, biến hóa……. Tôi trơ mắt trông thấy, mặt nạ của ông ta, thế mà lại rơi xuống.

“Ôi! Ha ha! Ha ha ha ha!”

“Lý Đỗi Đỗi biến thành heo! Ha ha ha! Ha ha ha!”

Giọng cười của lão vu bà mang theo vài phần bén nhọn, tựa như mũi tên lướt gió, đang mải miết kêu gọi thiên quân vạn mã hội tụ.

Mỹ Mỹ đi vào, sói con đi vào, Vệ Vô Thường cũng đi vào.

Sau đó, tình huống rốt cuộc trở nên không thể khống chế được, trong phòng, những tiếng cười không dừng được, liên tiếp vang lên…

Trái ngược với tình huống này, nội tâm tôi lại là cả một vùng tĩnh lặng, không phải không thấy buồn cười, tôi chỉ là đang nghĩ đến kết cục của mình sau khi những người này rời đi, thật sự cười không nổi.

Lý Trư Trư đã ngồi yên vị trên ghế salon, giống như tôi, vô cùng tĩnh lặng. Mà sự tĩnh lặng này của anh ta, tôi cho rằng, cũng y hệt với bầu trời lặng gió trước thềm bão táp, là mảnh bình yên cuối cùng……

 

*Bản gốc là câu 为时已晚, nhưng chúng mình chưa tìm được câu nào tương ứng trong tiếng Việt nên để tạm câu này. Bạn nào biết thì góp ý giúp chúng mình nha.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

5 thoughts on “Chương 47 – Cuộc sống tốt đẹp của tôi

  1. Thực ra trong đầu t nãy giờ chỉ có 1 suy nghĩ, Lý Đỗi Đỗi đang ở trần, k 1 mảnh vải aaaa ~ mau mau mua đồ của pet về cho anh ta điiiiii đảm bảo cute x 10!

    Liked by 1 person

Leave a comment