Chương 16 – Cuộc sống tốt đẹp của tôi

Chương 16

Trên đường từ hiệp hội về tòa chung cư còn có cả Vệ Vô Thường. Chỉ thêm có một người thôi mà bầu không khí trong xe đã trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.

Tôi ngồi bên cạnh tài xế, Lý Đỗi Đỗi và Vệ Vô Thường ngồi phía sau. Trong không gian chật hẹp có thể dễ dàng cảm nhận được sự lúng túng đang tăng cao, thậm chí đến cả bác tài cũng thấy vậy. Là một người lái taxi ở Trùng Khánh vừa nhiệt tình vừa thẳng thắn, bác tài thử kéo bầu không khí trong xe lên:

“Hai tiểu tử các cậu thật là đẹp trai, nhưng so với tôi khi còn trẻ vẫn còn kém hơn một chút nha, ha ha ha… ha ha…hắc…” Lời nói của bác tài dần dần biến thành tiếng ho khan.

Tôi rất cảm thông cho sự lúng túng này của bác, nhưng quả thật cũng không biết nói gì.

Cũng là, vừa rồi khi đến hiệp hội, tôi và Lý Đỗi Đỗi lại cãi nhau.

Nguyên nhân gây gổ thực ra rất đơn giản, anh ta không đồng ý cho Vệ Vô Thường thuê căn phòng ở tầng một. Tôi không hiểu tại sao anh ta lại không đồng ý. Chẳng phải lúc trước khi anh ta nhận lấy thanh kiếm từ tay Vệ Vô Thường, chúng tôi đã trao đổi xong chuyện này rồi sao?

Lúc đầu tôi cũng muốn giải thích một cách nhẹ nhàng với anh ta. Nhưng không ngờ Lý Đỗi Đỗi lại kiên định đến lạ thường, nói thẳng: “Anh ta không trả nổi tiền thuê nhà.”

Tôi nói: “Tôi chẳng phải đã nói là tôi trả sao?” Tôi liếc nhìn Vệ Vô Thường đang đứng bên cạnh: “Anh ở đây có lâu không?”

Vệ Vô Thường rất phối hợp: “Tìm được người thanh niên kia tại hạ sẽ rời đi ngay. Mà trước đó tại hạ cũng có thể ra ngoài tìm việc làm, có tiền lương sẽ lập tức trả hết tiền thuê nhà, đảm bảo không thiếu. Tô cô nương cũng không cần vì vấn đề tiền bạc của tại hạ mà quá bận tâm.”

“Anh thấy chưa?” Tôi chỉ Vệ Vô Thường, ý bảo Lý Đỗi Đỗi nhìn mà xem, giống như đang để cho con nhà mình nhìn con nhà người ta ngoan đến mức nào vậy.

Lý Đỗi Đỗi sầm mặt lại, nói tiếp: “Anh ta khống chế Lý Bồi Bồi, khiến cho Bồi Bồi đánh gãy chân Thiệu Thiệu. Bồi Bồi sẽ không tiếp nhận anh ta, lại càng không chấp nhận cho anh ta ở chung nhà.”

“Việc của Bồi Bồi cứ để tôi giải quyết. Mà, cho anh ta vào ở lại càng thuận tiện cho Bồi Bồi cùng Thiệu Thiệu trong việc trả thù còn gì?”

Vệ Vô Thường nghe tôi nói những lời này thì bối rối không biết làm gì, anh ta cười khổ nói: “Lúc trước là tại hạ do tại hạ lỗ mãng xúc phạm đến họ, thật xin lỗi… Tại hạ nhất định sẽ tìm cơ hội, tới nhà tạ tội rõ ràng.”

“Anh thấy chưa?”

“…” Sắc mặt Lý Đỗi Đỗi càng đen hơn.

Tôi nói tiếp: “Tôi hiểu hai người bọn họ mà. Bồi Bồi chỉ mong tìm được cơ hội để trả thù anh ta. Hơn nữa anh ta lại là một cương thi lợi hại như vậy, chắc chắn Thiệu Thiệu cũng sẽ có hứng thú tìm hiểu.”

Đùa nhau sao? Lý Đỗi Đỗi đúng là chẳng biết gì. Mối thù này giữa Lý Bồi Bồi và Vệ Vô Thường có thể đem tới cho tôi bao nhiêu cảm hứng chứ! Tôi có thể vẽ ra không biết bao nhiêu câu chuyện! Không biết chừng còn có thể cho Lý Bồi Bồi và Vệ Vô Thường trở thành một đôi. Đại tỷ ngực to não ngắn cùng tướng quân cổ đại tỉnh táo, cơ trí sắc bén. Thật là một cặp đôi trai tài gái sắc. Chưa gì tôi đã không thể đợi được mà muốn nhìn xem cuộc sống trước mắt ở tòa chung cư sẽ như thế nào rồi!

“Tôi không thích ở cách vách với người khác.” Lý Đỗi Đỗi vẫn tiếp tục cãi.

“Vậy có thể để anh ta ở phòng trống trên các tầng khác mà, tôi nhớ tầng bốn hay tầng năm vẫn còn phòng trống đúng không? Nếu không thì…” Tôi liếc nhìn Vệ Vô Thường, cảm thấy anh ta là một tướng quân cổ đại, nhân cách hẳn rất đáng tín nhiệm. Vì vậy liền nói: “Phòng của tôi có thể tách một gian nhỏ ra cho anh ta ở…”

“Không được.”

Vệ Vô Thường không lên tiếng, còn Lý Đỗi Đỗi thì trực tiếp cự tuyệt.

Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi. Trừng nhau nửa ngày anh ta mới từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Không cho phép ở chung.”

“Vậy hãy để Vệ Vô Thường ở tầng một đi.”

“Không cho thuê.”

“Tại! Vì! Sao!”

Lý Đỗi Đỗi dứt khoát bày trò vô liêm sỉ thà chết cũng không trả lời!

Tôi rất tức giận. Vệ Vô Thường suy tính trong chốc lát: “Lý huynh sợ ta có suy nghĩ không an phận với Tô cô nương?”

“Cái gì?” Lý Đỗi Đỗi hí mắt nhìn anh ta.

“Cái gì?” Tôi chấn kinh nhìn anh ta.

“Nếu là lo lắng chuyện này…”

“Tôi không lo.” Lý Đỗi Đỗi nói một câu chặn họng Vệ Vô Thường lại.

Tôi gật đầu một cái, nhân cơ hội cùng Vệ Vô Thường phối hợp: “Vậy anh lo lắng cái gì?”

“Lo lắng tôi sẽ cướp Tô cô nương từ bên người Lý huynh?” Vệ Vô Thường cất giọng hỏi với một thanh âm trầm ổn mà sắc bén.

Câu hỏi này của anh ta làm tôi cả kinh. Cái gì gọi là cướp tôi từ bên người Lý Đỗi Đỗi? Tôi căn bản không phải là người ở bên cạnh Lý Đỗi Đỗi nha! Hơn nữa, cái kiểu hỏi này của anh ta…

Cái giọng nói khó hiểu này, hơn nữa, bộ dạng muốn mang tôi chiếm làm của riêng, cùng với vẻ mặt khiêu khích Lý Đỗi Đỗi… Là gì vậy?

Cương thi này… chẳng lẽ trong một thời gian ngắn như vậy, đã đối với tôi…

Mới vừa rồi Lý Đỗi Đỗi còn đáp trả Vệ Vô Thường cực nhanh, nhưng sau khi nghe được câu hỏi này thì anh ta bỗng trầm mặt xuống. Lý Đỗi Đỗi nhìn Vệ Vô Thường, nhẹ nhàng đẩy gọng kính vàng, ánh sáng từ mắt kính chợt lóe lên, anh ta khoanh tay: “Vậy thì vào ở đi.”

Lý Đỗi Đỗi mở miệng, giọng nói mang vẻ không thèm quan tâm nữa: “Một tầng hai phòng. Anh muốn ở, vậy thì ở.”

Có thể do tôi bị ảo giác, nhưng từ khi Lý Đỗi Đỗi nhả ra mấy chữ này, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trĩu xuống nặng hơn rất nhiều. Thậm chí còn gạt cả tôi ra… tôi thật giống như… giống như người thừa trong câu chuyện này vậy.

Bầu không khí nặng nề ấy vẫn kéo dài suốt quãng thời gian ngồi taxi, tiếp đó tràn lan khắp tầng dưới của khu chung cư, thẳng cho đến khi gặp lại Lý Bồi Bồi. Cô ấy rõ ràng không cảm nhận được bầu không khí, vừa mở miệng ra đã phá vỡ sự lúng túng, “Cậu! Tô Tiểu Tín! Cậu là đồ không biết xấu hổ, không ngờ thật sự lại mang cương thi này về! Cậu muốn nuôi cái tên mặt trắng này sao?”

Cô ấy vừa dứt lời, Mãng Tử cũng theo chủ nhân mình kêu lên, tiếng kêu nhất thời vang vọng cả tám tầng nhà.

Vệ Vô Thường vốn là tướng quân cổ đại, nghe được những lời này của Lý Bồi Bồi thì sắc mặt lại trầm thêm một chút. Nhưng có lẽ anh ta cảm thấy mình là người có lỗi, cho nên đem tâm tư của mình đè xuống, không nói gì.

“Lý cô nương.”

“Cô nương cái rắm, phải gọi là đại tỷ!”

Mãng Tử: “Gâu Gâu Gâu!” Thật giống như lặp lại lời của Bồi Bồi.

“…” Vệ Vô Thường không biết làm thế nào liền quay sang tôi, “Để ngày khác nói xin lỗi vậy.”

Anh ta nhìn Lý Đỗi Đỗi, Lý Đỗi Đỗi vừa móc chìa khóa ra vừa nói: “Đứng bên ngoài chờ, tôi đi lấy chìa khóa cho anh.”

Lý Đỗi Đỗi nói vậy khiến Bồi Bồi không dám tin, vẫn không chịu bỏ cuộc mà đi theo sau anh ta: “Anh sẽ để cho hắn vào ở? Anh sẽ để cho hắn vào ở thật sao? Lý Đỗi Đỗi, anh chẳng lẽ cũng thích cương thi này? Anh cong à?”

Mãng Tử: “Gâu gâu gâu gâu gâu!” Lại một lần nữa giống như lặp lại lời của Bồi Bồi.

Cô ấy truy hỏi luôn mồm, lại chỉ đổi lấy hai chữ lạnh lùng từ Lý Đỗi Đỗi: “Im miệng.” Giọng điệu có vẻ như đang vô cùng không vui.

Hai anh em nhà này một trước một sau đi vào phòng, từ trên tầng lại truyền tới âm thanh đinh đinh thùng thùng.

Thiệu Thiệu một đùi bó thạch cao, hai tay chống gậy nhỏ từ trên lầu nhanh nhẹn đi xuống, chiếc thi chuông trên chân đinh đang vang vọng không ngừng. Tới tầng một, hai con mắt của cậu ta như phát sáng lên.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Vệ Vô Thường, vội vã đi lên trước, quan sát Vệ Vô Thường từ trên xuống dưới như lần đầu trông thấy một sinh vật lạ. Cũng không để ý chân què, còn đi vòng quanh Vệ Vô Thường một hồi lâu.

“Thi vương nghìn năm, thi vương nghìn năm… Cương thi vương còn sống.” Thần sắc này so với lúc cậu ta giả vờ là đứa trẻ ăn đậu hũ, hoàn toàn khác nhau.

Vệ Vô Thường liếc nhìn Thiệu Thiệu đang lượn lờ quanh người mình, lại nhìn cái chân của cậu ta một cái, cuối cùng cũng đại khái biết được người này là ai. Anh ta chắp tay nói xin lỗi: “Lúc trước tình thế cấp bách, khiến các hạ bị thương, thật sự vô cùng xin lỗi.”

“Không sao không sao không sao, có thể thấy cương thi vương nghìn năm, đừng nói là một chút gãy chân, kể cả có chặt đi hai chân này tôi cũng không tiếc!” Cậu ta nói với ánh mắt si mê, giống như Vệ Vô Thường là trân bảo vậy.

Nói thật lòng, tôi cảm thấy ánh mắt của cậu ta như vậy thật biến thái. Bị một đứa trẻ tự nhiên đối đãi như vậy, Vệ Vô Thường không biết làm thế nào. Tôi đành phải làm phân tâm Thiệu Thiệu: “Cương thi vương nghìn năm, rất hiếm hoi sao?”

“Hiếm hoi?” Thiệu Thiệu liếc tôi một cái, “Trên lý thuyết thì căn bản là không có.” Cậu ta kích động đến mức không ngừng lải nhải, “Cương thi là do tự nhiên tạo thành, điều kiện tự nhiên tương đối trắc trở, thành cương thi vương nghìn năm lại càng khó khăn hơn. Muốn thi thể nghìn năm không mục rữa, cần phải có chấp niệm vô cùng lớn với kiếp trước, bên cạnh đó còn phải do thi khí thấm nhuần hàng năm mà nên.”

Thi thể nghìn năm không mục rữa, đối với kiếp trước có chấp niệm vô cùng lớn, còn phải bị thi khí thấm nhuần mỗi năm?

Tôi thật không thể tưởng tượng ra lúc Vệ Vô Thường chết, rốt cuộc là đã bị chôn ở một nơi kinh khủng như thế nào.

“Thi vương vô cùng hiếm thấy. Mà một khi đã tạo thành thì sẽ linh hoạt thông minh như người sống, còn sở hữu dị năng trời ban, có thể điều khiển các cương thi khác, sử dụng thành thạo các loại pháp thuật. Hơn nữa còn có thể trường sinh bất lão như tiên nhân. Có tin đồn rằng thi pháp của tổ tiển người bắt thi chính là do cương thi vương dạy. Người bắt thi sau khi mang cương thi về quê hương an táng, lấy thi khí trên người bọn họ, từ từ tu luyện thành của mình. Đây cũng là học tập thuật điều khiển và hút thi khí từ những cương thi khác của cương thi vương.”

“Mà xã hội hiện đại thịnh hành hỏa táng, người chết thường trực tiếp bị một mồi lửa đốt sạch sẽ, sau đó đem chôn ở nghĩa trang công cộng nên cương thi càng ngày càng ít. Người bắt thi chúng tôi có thể tìm được một cương thi đã khó, chứ đừng nói đến việc tìm thấy một cương thi vương.”

Anh ta càng nói, tôi lại càng nhìn Vệ Vô Thường với cặp mắt khác xưa.

Nguyên lai, người này là một đại bảo bối nha.

Nhưng so với chuyện này, tôi lại càng muốn hỏi Thiệu Thiệu một chuyện: “Anh ta hiếm có như thế, vậy có phải cậu rất muốn để cho anh ta ở lại đây không?”

“Dĩ nhiên!”

Tôi lập tức kêu lên: “Lý Đỗi Đỗi anh thấy chưa? Tôi nói không sai mà!”

Lý Đỗi Đỗi từ trong nhà đi ra, trực tiếp ném chìa khóa cho Vệ Vô Thường, Vệ Vô Thường bắt lấy. Ma cà rồng cùng cương thi vương đứng nhìn nhau một lúc rồi lại đem ánh mắt rời đi.

Lý Bồi Bồi dắt Mãng Tử ra: “Tôi không cho phép hắn ta ở đây!”

“Bồi Bồi.” Tôi gọi cô ấy, “Cậu ra đây.”

Cô ấy vô cùng không tình nguyện đi tới.

Tôi hỏi cô ấy: “Cậu ghét hắn đúng không?”

“Ừ.”

“Cậu có muốn trả thù không?”

“Muốn!”

“Vậy nếu anh ta đi chỗ khác ở, cậu phải mất công đi tìm anh ta để trả thù, chẳng phải là rất phiền toái sao?”

Lý Bồi Bồi suy nghĩ một chút: “Ừ…”

“Cho nên…”

“Được! Để cho hắn ở.”

Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi: “Anh thấy chưa?”

Lý Đỗi Đỗi im lặng rất lâu, sau đó mới rất kiềm chế mà mở miệng: “Một đàn heo…”

Việc thuê nhà này rốt cuộc cũng quyết định xong, mọi chướng ngại đều đã được loại bỏ. Trên tầng bỗng truyền tới thanh âm Mỹ Mỹ vừa đánh răng vừa nói, tôi nghe không rõ: “Các người còn có tâm tình ồn ào…” Cô ấy cầm điện thoại quơ quơ, “Sáng sớm hôm nay đã lên báo rồi đây này, cặp vợ chồng lừa đảo.”

Lý Đỗi Đỗi híp mắt một cái, tôi sửng sốt. Thấy Lý Đỗi Đỗi móc ra điện thoại di dộng, tôi lập tức ngó vào xem.

Tựa đề báo viết –“Cặp vợ chồng làm cho đứa trẻ ngộ độc thức ăn, cuối cùng vẫn còn chút lương tâm đem đứa trẻ tới bệnh viện rồi bỏ trốn.”

Bức ảnh là tôi và Lý Đỗi Đỗi đứng ở ven đường đón xe rời đi. Đại khái là mới tờ mờ sáng, máy ảnh cũng không tốt, cho nên độ phân giải không cao, gương mặt của tôi và Lý Đỗi Đỗi nhìn rất mơ hồ.

Từ góc độ này… bức ảnh có lẽ được chụp lúc tôi vừa trả lại điện thoại di động cho ông chủ hàng tạp hóa.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lý Đỗi Đỗi, bốn mắt chạm nhau, vô cùng im lặng.

Tôi thật không ngờ tới, sau khi tôi – một người bình thường vào ở tòa chung cư này, cũng có ngày sẽ lên báo làm vợ người ta, trở thành một người nổi tiếng.

Tin tức này quá gây sốc, ngay cả Lý Đỗi Đỗi cũng không biết nói gì.

Im lặng thật lâu anh ta mới mởi miệng: “Tôi làm cho cô một việc, mà cô xem cô đã làm ra bao nhiêu chuyện rồi?”

“Tôi có thể làm gì bây giờ, tôi cũng rất tuyệt vọng nha.”

Anh ta nhấn nút home, trở lại màn hình chính, mở bàn phím, ngón tay bấm thật nhanh một dãy số, nhấn gọi, xoay người đi vào nhà. “Sầm” một tiếng, cửa nhà đóng lại.

Tất cả các động tác đều rất liền mạch. Mà tôi biết, sau chuỗi động tác đó của Lý Đỗi Đỗi, chuyện này đại khái đã giải quyết được một nửa.

“Nga, còn có.” Mỹ Mỹ ở trên tầng gọi tôi một tiếng, “Sáng sớm hôm nay có người giao hàng hỏa tốc tới, ký tên là “Người vừa gặp đã yêu”, cô không có ở nhà nên tôi cất hộ.”

Cái gì?

Nghe được câu này, tôi đần ra một lúc mới kịp phản ứng lại. Tôi mở to mắt, không dám tin nhìn Mỹ Mỹ: “Cái gì, cô nói gì? Ai đưa? Đưa cái gì cơ?”

“Cô chờ một chút, tôi ném xuống cho.”

Cô ấy rụt đầu vào, một lúc sau lại nhô đầu ra, trong tay còn cầm một cái hộp màu trắng: “Tôi ném xuống nhé.”

“Đừng! Chờ một chút, tôi lên lấy!”

Tôi còn chưa kịp nói xong thì cái hộp đã rơi xuống. Tôi khẩn trương nhào qua đỡ nhưng vẫn không đỡ kịp. Trong lòng tôi căng thẳng, nhưng rất may là khi cái hộp gần chạm tới đất thì có một bàn tay nhanh nhẹn giúp tôi tiếp đỡ.

Tôi cảm ơn Vệ Vô Thường, vội vàng nhận lại, trên cái hộp có buộc nơ là một cái thiệp, chữ bên trên thiệp là chữ in, không nhìn ra đầu mối: “Nhìn vật nhớ người.”

Chỉ là một câu nói đơn giản, không có đầu đuôi câu chuyện, ký xuống một cái tên “Người vừa gặp đã yêu” liền kết thúc.

Tôi cất thiệp, thận trọng kéo cái nơ, mở hộp ra. Bên trong chỉ có một chiếc váy đen đơn giản. Không có nhãn hiệu, không có mác giá, chỉ có chất liệu vải sờ lên vô cùng mềm mại.

Giống như cõi lòng tôi bây giờ, đang dần dần biến thành một làn nước ấm.

Tặng váy cho tôi, là người vừa gặp đã yêu…

 

One thought on “Chương 16 – Cuộc sống tốt đẹp của tôi

Leave a comment